Ta từng nghe lời tạc như vầy: Một thuở nọ Thế-tôn an-trụ Xá-vệ thành Kỳ-thụ viên trung. Mục-liên mới đặng lục-thông, Muốn cho cha mẹ khỏi vòng trầm-luân. Công dưỡng-dục thâm-ân dốc trả, Nghĩa sanh thành đạo cả mong đền, Làm con hiếu-hạnh vi tiên, Bèn dùng huệ-nhãn dưới trên kiếm tầm. Thấy vong-mẫu sanh làm ngạ-quỷ, Không uống ăn tiều-tụy hình-hài. Mục-liên thấy vậy bi-ai, Biết mẹ đói khát ai-hoài tình thâm. La phẩm-vật đem dâng từ-mẫu, Đặng đỡ lòng cực-khổ bấy lâu. Thấy cơm, mẹ rất lo âu, Tay tả che đậy, hữu hầu bốc ăn. Lòng bỏn-xẻn tiền-căn chưa dứt, Sợ chúng ma cướp giựt của bà. Cơm đưa chưa tới miệng đà, Hóa thành than lửa nuốt mà đặng đâu! Thấy như vậy âu-sầu thê-thảm, Mục-kiền-liên bi cảm xót thương, Mau mau về đến giảng-đường, Bạch cùng sư-phụ tìm phương giải-nàn. Phật mới bảo rõ-ràng căn-cội, Rằng: “Mẹ ông gốc tội rất sâu. Dầu ông thần-lực nhiệm-mầu, Một mình không thể ai cầu được đâu. Lòng hiếu thảo của ông dầu lớn, Tiếng vang đồn thấu đến Cửu-thiên Cùng là các bậc Thần-kỳ Tà, ma ngoại-đạo, bốn vì Thiên-vương Cộng ba cõi sáu phương tu-tập, Cũng không phương cứu-tế mẹ ngươi. Muốn cho cứu đặng mẹ người. Phải nhờ thần-lực của mười phương Tăng. Pháp cứu-tế ta toan giải nói, Cho mọi người thoát khỏi ách-nàn!” Bèn kêu Mục-thị đến gần, Truyền cho diệu-pháp ân cần thiết thi: “Rằm tháng bảy là ngày tự-tứ Mười phương tăng đều dự lễ này Phải toan sắm-sửa chớ chầy Thức ăn trăm món, trái cây năm màu Lại phải sắm giường nằm nệm lót Cùng thau, bồn, đèn đuốc, nhang, dầu Món ăn tinh-sạch báu mầu Đựng trong bình-bát vọng-cầu kính dâng Chư Đại-đức mười phương thọ-thực Trong bảy đời sẽ đặng siêu thiên Lại thêm cha mẹ hiện-tiền Đặng nhờ phước lực tiêu-khiên ác-nàn Vì ngày ấy Thánh-tăng đầy đủ Dầu ở đâu cũng tụ hội về. Như người thiền-định sơn-khê Tránh điều phiền-não chăm về thiền-na Hoặc người đặng bốn tòa đạo quả Công tu hành-nguyện thỏa vô-sanh Hoặc người thọ hạ kinh-hành Chẳng ham quyền-qúy ẩn danh lâm-tòng Hoặc người đặng lục-thông tấn-phát Và những hàng Duyên-giác, Thanh-văn Hoặc chư Bồ-tát mười phương Hiện hình làm sãi ở gần chúng-sanh Đều trì giới rất thanh, rất tịnh Đạo-đức dày chánh-định chơn-tâm Tất cả các bực Thánh, Phàm Đồng lòng thọ lãnh bát-cơm lục-hòa Người nào có sắm ra vật thực Đặng cúng-dường Tự-tứ Tăng thời Hiện-tiền phụ mẫu của ngươi Bà con quyến-thuộc thảy đều nhờ ơn Tam-đồ khổ chắc rằng ra khỏi Cảnh thanh nhàn hưởng-thọ tự-nhiên. Như còn cha mẹ hiện-tiền Đó nhờ cũng đặng bá niên thọ-trường Như cha mẹ bảy đời quá-vãng Sẽ hóa sanh về cõi thiên cung Người thời tuấn-tú hình-dung Hào-quang chiếu sáng khắp cùng châu-thân!” Phật dạy bảo mười phương Tăng-chúng Phải tuân theo thể-thức sau nầy: “Trước khi thọ-thực đàn chay Phải cầu chú nguyện cho người tín-gia. Cầu thất-thế mẹ cha thí-chủ Định tâm-thần quán đủ đừng quên Cho xong ý định hành-thiền Mới dùng phẩm vật đàn tiền hiến dưng. Khi thọ dụng, nên an vật-thực. Trước Phật đài hoặc tự tháp trung: Chư tăng chú nguyện viên dung Sau rồi tự tiện thọ cùng bữa trưa”. Pháp cứu tế Phật vừa nói dứt Mục-liên cùng Bồ-tát chư tăng Đồng nhau tỏ dạ vui mừng Mục-liên cũng hết khóc thương rầu buồn Mục-liên mẫu cũng trong ngày ấy Kiếp khổ về ngạ-quỉ được tan Mục-liên bạch với Phật rằng: “Mẹ con nhờ sức Thánh-Tăng khỏi nàn Lại cũng nhờ oai thần Tam-bảo Bằng chẳng thì nạn khổ khó ra Như sau đệ-tử xuất-gia Vu-lan-Bồn pháp dùng mà độ sanh Độ cha mẹ còn đương tại thế Hoặc bảy đời có thể đặng không?” Phật rằng: “Lời hỏi rất thông Ta vừa muốn nói con dùng hỏi theo Thiện-nam tử, tỳ-kheo nam nữ Cùng Quốc-vương, Thái-tử, Đại-thần Tam-công, tể-tướng, bá-quan Cùng hàng lê-thứ vạn dân cõi trần Như chí muốn đền ơn cha mẹ Hiện tại cùng thất-thế tình thâm Đến rằm tháng bảy mỗi năm Sau khi kiết-hạ chư Tăng tựu về Chính ngày ấy Phật-đà hoan-hỷ Phải sắm sanh bá vị cơm canh Đựng trong bình bát tinh anh, Chờ giờ Tự-tứ chúng Tăng cúng-dường Đặng cầu-nguyện song-đường trường-thọ Chẳng ốm đau cũng chẳng khổ chi Cùng cầu thất-thế đồng thì Lìa nơi ngạ-qủy sanh về nhơn, thiên Đặng hưởng phước nhân duyên vui đẹp Lại xa lìa nạn khổ cực thân Môn-sanh Phật-tử ân cần Hạnh tu hiều-thuận phải cần phải chuyên Thường cầu nguyện thung-huyên an-hảo Cùng bảy đời phụ-mẫu siêu-sanh Ngày rằm tháng bảy mỗi năm Vì lòng hiếu-thảo ơn-thâm phải đền Lễ cứu-tế chí thành sắp đặt Ngõ cúng-dường chư Phật chư Tăng Ấy là báo đáp, thù ân Sanh-thành dưỡng-dục song-thân buổi đầu Đệ-tử Phật, lo âu gìn-giữ Mới phải là Thích-tử Thiền-môn!” Vừa nghe dứt pháp Lan-bồn Môn sanh tứ-chúng thảy đồng hỷ-hoan Mục-liên với bốn ban Phật-tử Nguyện một lòng tín-sự phụng-hành. Nam-mô đại hiếu Mục kiền liên Bồ-tát! “ Ơn dưỡng dục, so trời cao lồng lộng, Nghĩa sanh thành sánh bể rộng mênh mông. Lẽ con thơ phải ấp lạnh quạt nồng, Cho trọn đạo con dòng nhà gia giáo. Nhưng thầm nghĩ huyễn thân này giả tạo, Có mấy ai khỏi sanh lão bệnh già. Không phải là con trẻ chẳng thương cha, Vì mến đạo phải ly gia cắt ái.” Nghĩa sanh thành sánh bể rộng mênh mông. Lẽ con thơ phải ấp lạnh quạt nồng, Cho trọn đạo con dòng nhà gia giáo. Nhưng thầm nghĩ huyễn thân này giả tạo, Có mấy ai khỏi sanh lão bệnh già. Không phải là con trẻ chẳng thương cha, Vì mến đạo phải ly gia cắt ái.” |